Viết dở, tình cảm chân thành!
--- Dòng chữ
Quê tôi nằm ở rìa sa mạc Tengger. Trong ký ức tuổi thơ của tôi, quê hương tôi thiếu thốn vật chất. Hầu hết rau quả trong làng đều đến từ máy kéo, xe ba ngựa chuyên buôn dưa, rau, trái cây trong mùa. Sau mùa giải, chúng trở thành thứ xa xỉ.Trong suốt mùa đông dài, mọi nhà đều dựa vào dưa chua, dưa bắp cải và lợn nuôi tại nhà. Những người có điều kiện tốt hơn còn có cà tím phơi nắng, củ cải khô và hạt xé nhỏ cay, nhưng không có một loại rau xanh nào.Khi mùa xuân đến, hoa nở, vạn vật như hồi sinh, hành lá và rau đắng trở thành món ngon duy nhất. Những năm ít mưa, hành lá trở thành thứ xa xỉ, chỉ còn lại rau đắng để dành trên bàn ăn.Vì thế cứ mỗi mùa xuân, khi rau đắng vừa chớm đâm chồi, lại có người xách xẻng, thúng đi hái trên các mép đất, trong các rãnh. Họ bỏ những nụ hoa non vào giỏ riêng của mình và biến chúng thành loại cây xanh duy nhất trên bàn ăn của mình.Ngày nay, những ngày khan hiếm vật chất đã là quá khứ. quanh năm chúng ta có đủ mọi thứ mình muốn trên bàn ăn nhưng rau đắng vào mùa xuân vẫn là món ngon chúng ta mong chờ trên bàn ăn.Năm nào tôi cũng được ăn rau đắng tươi ngon theo lịch nhưng năm nay là lần đầu tiên tôi tự mình chọn rau đắng.Sau khi tan sở vào tối thứ sáu, ba chị em chúng tôi đưa mẹ tôi về ngôi nhà cũ của mẹ.Khi chúng tôi thức dậy vào buổi sáng, bầu trời trong xanh và lặng gió, được coi là thời tiết tốt vào cuối xuân đầu hè. Theo gợi ý của dì Gà, chúng tôi đi hái rau đắng.Dì Ga chỉ dẫn chung cho chúng tôi về những nơi tìm thấy cây đắng. Tất cả họ đều ở gần đất của chúng tôi. Ngay khi cô ấy nói với chúng tôi, chúng tôi gần như đã biết họ. Chúng tôi thay quần áo, tìm dụng cụ rồi đi về phía cánh đồng.Tôi không có quần áo để thay nên phải mặc váy. May mắn thay việc hái rau đắng không phải là công việc chân tay nên việc mặc váy không ảnh hưởng gì đến tôi.Trên đường ra cánh đồng, nhiều kỷ niệm ùa về trong tâm trí chúng tôi. Công việc chúng tôi làm trong lĩnh vực đó khi còn trẻ, những trận đòn chúng tôi phải nhận vẫn còn in sâu trong tâm trí nhưng chúng tôi không bao giờ có thể quay trở lại.Chúng tôi cảm thấy hơi buồn và bất lực.Khi đến rìa ruộng, chúng tôi bắt đầu hái rau. Dù đã cuối xuân nhưng vẫn còn rất ít cây đắng. Ba chúng tôi xách xẻng đi theo con đường dì Ga chỉ để nhặt rau đắng trên sườn núi và dưới mương. Thời tiết hôm nay tương đối hanh khô, cây đắng trên sườn núi trông héo úa, không đủ xanh. Tôi hơi lo lắng và sợ hãi. Khi máy kéo rắc thuốc trừ sâu xuống ruộng sẽ lan ra các luống và rải thuốc trừ sâu lên rau đắng. Kết quả dì Ga bảo bây giờ thiết bị phun thuốc trừ sâu của máy kéo lớn nằm dưới động cơ của máy kéo, thuốc trừ sâu phun tập trung hơn, không thể chạm tới các luống nên chúng tôi bắt đầu tự tin đảo rau đắng.Tôi không lấy túi nên đặt rau đắng ngâm dưới đất, chờ chị cả hoặc chị ba đến gói lại. Tôi cảm thấy mình đã hái rất nhiều nhưng trong túi vẫn chỉ còn lại một ít.Xem ra, hái rau đắng tuy không tiêu hao thể lực nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy.Trong quá trình chọn rau đắng, tôi còn chọn một ít Hoàng Hà cay, một loại thuốc cổ truyền Trung Quốc có tác dụng chống viêm, chính là bồ công anh thật. Những bông hoa bông màu vàng là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa nó với các loại rau dại khác.Trời đã khuya nên ba người chúng tôi dọc theo con kênh quay trở lại. Con kênh này đi qua dòng nước suối. Rau đắng ven kênh non hơn và xanh hơn những nơi khác một chút. Chúng tôi hái rau trong khi trở về. Khi chúng tôi đi đến cuối kênh thì hai túi đã đầy.Về đến nhà, món sườn heo nướng bằng củi của mẹ đã chín sẵn, mùi thơm lừng cả sân.Sau bữa tối, chúng tôi bắt đầu hái rau, đây cũng là một công việc lớn. Chúng tôi dùng kéo cắt bỏ từng chiếc lá héo và phần rễ thừa, rửa sạch hai lần, chần cho vào nồi, để nguội bằng nước lạnh, chia thành bốn phần rồi gói về nhà.Hóa ra thứ thay đổi là năm tháng, nhưng thứ không thay đổi luôn là tình cảm. Rau đắng nhà xưa là khung cảnh đẹp nhất trong ký ức!Hóa ra thứ thay đổi là năm tháng, nhưng thứ không thay đổi luôn là tình cảm. Rau đắng nhà xưa là khung cảnh đẹp nhất trong ký ức!